Yêu mến Bí tích Thánh Thể là
gì nếu không phải là trở nên hiền lành khiêm nhường, sống gần gũi với
những người nhỏ bé nghèo hèn? Cử hành Bí tích Thánh Thể là gì nếu không
phải là chấp nhận hao mòn, quên mình, thiệt thòi vì Chúa và vì anh em?
Sống Bí tích Thánh Thể là gì nếu không phải là xây dựng tình đoàn kết, tình huynh đệ với những người sống quanh ta, trong mọi môi trường cuộc sống?
Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể, con cảm tạ tình yêu vô biên của Chúa. Con chúc tụng ngợi khen Chúa muôn đời. Amen.
Lời Chúa: Dnl. 8, 2-3.14b-16a; 1Cr.
10, 16-17; Ga. 6, 51-58
Sống Bí tích Thánh Thể là gì nếu không phải là xây dựng tình đoàn kết, tình huynh đệ với những người sống quanh ta, trong mọi môi trường cuộc sống?
Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể, con cảm tạ tình yêu vô biên của Chúa. Con chúc tụng ngợi khen Chúa muôn đời. Amen.
Chúa Nhật Lễ Mình Máu Thánh Chúa Kitô (A)
Các bài suy niệm và chia sẻ Lời Chúa
Các bài suy niệm và chia sẻ Lời Chúa
-----------
1. Thánh Thể và Thánh Lễ
Một trận động
đất kinh hoàng đã xảy ra tại Arménie hổi tháng 12 năm 1987. Trong số
hàng ngàn người bị chôn vùi dưới đống gạch vụn, co hai mẹ con bà Suzana.
Cả hai may mắn lọt vào một khoảng trống nhỏ, nên còn sống sót. Tất cả
lương thực của họ chỉ là một hũ mứt, nhưng chẳng mấy chốc, hũ mứt cũng
hết. Lúc đó cô con gái mới bốn tuổi đã kêu lên: Mẹ ơi, con khát quá, mẹ
cho con uống nước nhé. Người mẹ lúng túng, biết tìm đâu cho ra nước bây
giờ. Một ý nghĩ táo bạo bỗng nảy sinh trong đầu óc bà, đó là phải lấy
những giọt máu cuối cùng của mình cho con uống, để cầm cự với tử thần.
Bà tìm được một mảnh kính vỡ, cắt đầu ngón tay và bảo con mút. Đứa bé
mút những giọt máu từ đầu ngón tay của người mẹ. Sau khi hai mẹ con được
cứu sống, người mẹ kể lại rằng: Lúc bấy giờ tôi chỉ có một ý nghĩ, đó
là phải làm thế nào cho con tôi được sống.
Với chúng ta cũng vậy. Trong suốt cuộc đời trần gian, Chúa Giêsu cũng
chỉ có một ý nghĩ, cũng chỉ có một mục đích, đó là phải làm thế nào cho
chúng ta được sống, không phải chỉ sự sống phần xác, mà còn là sự sống
phần hồn. Chính vì sự sống phần hồn của chúng ta, mà Ngài đã chấp nhận
cái chết tủi nhục trên thập giá, để cứu chuộc chúng ta. Và hơn thế nữa,
Ngài còn thiết lập bí tích Thánh Thể, để làm của ăn nuôi sống linh hồn
chúng ta và để ở cùng chúng ta mọi ngày cho đến tận thế, bởi vì hiện nay
với bí tích Thánh Thể và với Thánh Lễ được cử hành, hy lễ tiến dâng lên
Chúa Cha và của ăn trao ban cho chúng ta không ngừng được tiếp diễn.
Thế nhưng, chúng ta đã có thái độ nào đối với bí tích Thánh Thể cũng
như đối với Thánh Lễ? Tại nhiều nước Tây Phương, số giáo dân tham dự
Thánh Lễ ngày Chúa nhật giảm sút một cách đáng kể. Điển hình tại Pháp,
chỉ có 10% giáo dân tham dự mà thôi. Còn tại Việt Nam, mặc sù số người
tham dự còn nhiều, nhưng có một số lại đứng ngoài nhà thờ, nói chuyện và
hút thuốc trong khi Thánh Lễ đang được cử hành. Họ đi lễ chỉ vì sợ lỗi
luật, sợ phạm tội, chứ chẳng có lấy một chút tâm tình và một chút yêu
mến.
Trong Thánh Lễ, không phải chỉ có vai trò của vị chủ tế, mà hơn thế
nữa, vai trò của người tín hữu cũng không kém phần quan trọng. Họ không
phải chỉ xem lễ, như một khán giả xem đá bóng, xem cải lương, nhưng họ
tham dự và cùng cử hành Thánh Lễ. Nói cho cùng, chẳng có hai Thánh Lễ
giống hệt nhau, vì chính cuộc sống của người tham dự đã thay đổi.
Mỗi Thánh Lễ, tôi cảm thấy có một điều gì đó cần thống hối cách đặc
biệt. Mỗi Thánh Lễ, tôi cảm thấy mình muốn đặt trên đĩa thánh một chút
cố gắng, một chút đau khồ, một chút ước mơ riêng tư của tôi. Tôi không
dự lễ với đôi bàn tay trắng, nhưng tôi dự lễ với lễ vật của riêng tôi.
Lễ vật ấy là chính cuộc đời tôi.
Đồng thời trong Thánh Lễ, lời Chúa tác động trên tôi, rồi mỗi khi lên
rước lễ, tôi nhớ rằng Ngài đã trở nên tấm bánh được bẻ ra cho tôi, thì
tôi cũng phải trở nên tấm bánh được bẻ ra cho anh em tôi.
Thánh Lễ sẽ không nhàm chán, khi chúng ta biết nối dài Thánh Lễ trong
cuộc sống. Và mỗi khi tham dự Thánh Lễ, chúng ta mang đến nơi bàn thờ
của lễ xuất phát từ lòng cuộc đời mỗi người chúng ta.
2. Mình Máu Thánh Đức Kitô.
Palestine là
một vùng đất hiện vẫn còn rất đông người theo đạo Hồi. Ngày nọ có một vị
thầy, lãnh đạo một cộng đoàn Hồi giáo, mời một linh mục Công giáo đến
để công khai tranh luận về bí tích Thánh Thể trước sự hiện diện của các
tín hữu đôi bên. Vị thầy hỏi:
- Làm sao một miếng bánh nhỏ lại có thể trở thành Đức Kitô được?
Vị linh mục trả lời:
- Được chứ sao
lại không? Tôi xin minh chứng cho thầy biết bằng một thí dụ đơn sơ. Nếu
thầy ăn cơm, thầy có thể biến cơm thành máu thịt của thầy, có thật thế
không nào? Chớ thì tại sao Chúa lại không biến tấm bánh nhỏ trở thành
máu thịt Chúa được.
Bậc thầy đó lại hỏi tiếp:
- Làm sao Đức Kitô to lớn như thế lại có thể ở trong miếng bánh nhỏ xíu?
Vị linh mục trả lời:
- Thầy hay
nhìn trời, nhìn núi và các thôn làng. Bầu trời thì mênh mông. Ngọn núi
thì cao lớn hùng vĩ, còn thôn làng thì rộng rãi bao la, thế mà con mắt
nhỏ xíu của thầy có thể chứa được tất cả. Nếu con mắt của Thầy làm được
chuyện đó thì tại sao Thiên Chúa lại không thể làm cho miếng bánh nhỏ
xíu chứa đựng được Đức Kitô.
Bậc thầy không chịu thua lại hỏi thêm:
- Làm sao có
thể cử hành nhiều thánh lễ cùng một lúc tại nhiều nơi trên thế giới, mà
mỗi thánh lễ lại có Mình và Máu của Đức Kitô được?
Vị linh mục đáp:
- Đối với Thiên Chúa không có gì là không thể làm được.
Rồi để chứng
minh cho câu trả lời này, vị linh mục lấy một tấm gương ném xuống đất
khiến nó bể tan thành rất nhiều mảnh nhỏ. Tiếp đến, vị linh mục giơ tay
chỉ cho bậc thầy đang ngạc nhiên và nói:
- Trước đây
trong tấm gương này, thầy trông thấy gương mặt mình có phải không nào.
Và bây giờ thầy cũng trông thấy gương mặt mình trong từng mảnh nhỏ. Thế
thì tại sao Thiên Chúa lại không thể hiện diện tại nhiều nơi trong cùng
một lúc được.
Cuộc tranh luận trên giúp chúng ta hiểu được phần nào mầu nhiệm Mình
Máu Thánh Đức Kitô mà Giáo Hội cử hành mỗi ngày trong bí tích Thánh Thể.
Vậy chúng ta phải có thái độ nào khi đi tham dự Thánh lễ?
Thánh lễ không phải là nơi trình diễn thời trang hay văn nghệ. Vì thế
xén đầu bớt đuôi không tham dự đầy đủ, biến Thánh lễ thành buổi trình
diễn chỉ có ca đoàn độc tấu từ đầu đến cuối, còn cộng đoàn thì yên lặng,
là tỏ ra không hiểu gì về ý nghĩa phụng vụ và tinh thần cộng đoàn của
Thánh lễ.
Nếu thánh lễ là một bữa tiệc, thì chúng ta phải cố gắng để Lời Chúa
đúng là một món ăn thừa thãi. Tuy nhiên khi dọc tiệc, Thiên Chúa muốn
chúng ta được ăn uống no say ơn thánh của Ngài. Nhưng vì Bí tích Thánh
Thể là bàn tiệc thánh, nên muốn, tiếp nhận Chúa vào cõi lòng, thì linh
hồn chúng ta cũng phải ở trong tình trạng ơn thánh, nghĩa là sạch tội
trọng. Và hơn thế nữa mỗi khi tham dự Thánh lễ chúng ta hãy duyệt xét
lại mọi tư tưởng, lời nói và việc làm của chúng ta xem có phù hợp với
Tin Mừng và nhất là chúng ta đã thực sự sống bác ái yêu thương hay
không. Bởi vì chúng ta phải làm hoà trước đã, rồi mới đến mà dâng Thánh
lễ sau.
3. Kẻ ăn Tôi sẽ sống nhờ Tôi.
Suy Niệm
"Lúc đó tôi
biết thế nào tôi cũng chết nhưng tôi muốn con tôi được sống". Đó là lời
của bà Susanna sau khi được cứu trong trận động đất ở Ácmêni vào tháng
12-1987.
Trong số hàng
ngàn người bị vùi lấp dưới đống gạch, có hai mẹ con bà Susanna may mắn
còn sống sót. Cô con gái bốn tuổi đòi uống nước. Tìm đâu ra nước khi hai
mẹ con không có lối ra? Tình mẫu tử đã gợi lên cho bà một ý nghĩ táo
bạo, đó là rạch ngón tay mình chảy máu để cho con mút. Đứa bé đã đỡ khát
nhờ máu người mẹ. Nó đã sống cho đến khi cả hai mẹ con được cứu. Câu
truyện trên giúp ta hiều phần nào bí tích Thánh Thể.
Đức Giêsu đã chết để chúng ta được sống. Ngài chấp nhận chịu đổ máu qua
cái chết thập giá, và Ngài muốn máu Ngài trở nên thức uống cho chúng
ta.
Trong các nhà thờ, vào dịp lễ Giáng sinh, thường có những người ngoài
Kitô giáo đến dự lễ. Cũng có ít người tò mò lên "ăn bánh thánh". Họ ngạc
nhiên vì tấm bánh mỏng manh, nhạt nhẽo. Nhưng họ sẽ ngạc nhiên hơn
nhiều nếu chúng ta bảo họ: "Ăn tấm bánh đó là ăn thịt Chúa, uống chén
rượu đó là uống máu Chúa". Thật là kinh khủng, làm sao có chuyện như
vậy?
Đây là mầu nhiệm đức tin, không dễ giải thích cho người ngoài.
Tất cả bắt đầu từ ước muốn lạ lùng của Đức Giêsu. Ngài muốn nuôi nhân
loại bằng chính con người Ngài. Ngài muốn trở thành đồ ăn thức uống cho
nhân loại: "Các con hãy cầm lấy mà ăn, đây là Mình Thầy. Các con hãy cầm
lấy mà uống, đây là Máu Thầy."
Mình và Máu tượng trưng toàn thể con người Đức Giêsu. Nên khi rước lễ,
ta không chỉ rước thịt mình Ngài, mà rước lấy cả con người Ngài dưới
dạng tấm bánh.
Rước lễ là gắn bó với một ngôi vị: "Ai ăn thịt tôi và uống máu tôi thì ở lại trong tôi và tôi ở lại trong người ấy (c.56).
Rước lễ không phải là đón nhận một xác chết, nhưng là gặp gỡ Đức Giêsu
đã chết và nay đã phục sinh. "Như tôi sống nhờ Chúa Cha thế nào, kẻ ăn
tôi cũng sẽ sống nhờ tôi như vậy" (c.57).
Rước lễ là đón lấy sự sống từ Đấng đang sống, cũng là sự sống duy nhất bắt nguồn từ Chúa Cha.
Hôm nay, Đức Giêsu phục sinh có một lối hiện diện mới mẻ. Ngài không
hiện diện dưới dạng một con người, nhưng dưới dạng đồ ăn, đồ uống.
Như thế cả vật chất bất động cũng được nâng lên, cả lao công của con
người cũng được thánh hiến. Vật chất trở thành biểu tượng cho sự hiện
diện thần linh. Vật chất có chỗ trong thế giới của Thiên Chúa.
Ước gì thế giới vật chất ở quanh ta cũng nên thánh, nhờ được chia sẻ trong yêu thương.
Gợi Ý Chia Sẻ
Bài Tin Mừng hôm nay có 10 từ "sống". Bí tích Thánh Thể là bí tích ban
sự sống. Bạn có thấy thánh lễ đem lại sức sống cho bạn không? Nếu không,
tại sao?
Bạn nghĩ gì về thái độ của bạn khi rước lễ? Đó có phải là một cuộc gặp
gỡ thân tình không? Bạn có chuẩn bị gì khi rước lễ? Bạn có dành những
giây phút lặng lẽ để tâm sự với Chúa sau rước lễ không?
Cầu Nguyện
Lạy Chúa Giêsu, có một ngọn đèn dầu gần Nhà Tạm, ngọn đèn đỏ mời con dừng bước chân, và nhắc con về sự hiện diện của Chúa.
Con mong sự hiện diện ấy lan tỏa khắp nơi, để đâu đâu cũng thấy những ngọn đèn đỏ.
Nơi xóm nghèo
mùa mưa nhớp nháp, nơi lớp học tình thương lúc chiều tà, nơi những trung
tâm phục hồi nhân phẩm, nơi bảo sanh viện nâng niu sự sống của trẻ thơ,
nơi khách sạn năm sao, nơi quán bia đầu ngõ, nơi các tiệm cho mướn băng
video, nơi tình yêu trong ngần của đôi bạn trẻ...
Nhưng lạy
Chúa, trước hết, xin cho đời con là một ngọn đèn, xin cho chúng con là
những ngọn đèn màu đỏ, mời người ta dừng lại, trầm tư, và gặp được Chúa.
4. Tôi là Bánh
(Trích trong ‘Manna’)
Cả các Kitô hữu cũng ngỡ ngàng trước bí tích Thánh Thể. Ăn thịt và uống
máu người mình yêu là điều khủng khiếp chẳng ai dám nghĩ tới. Nhưng Đức
Giêsu lại muốn nuôi cả nhân loại bằng Thịt và Máu Ngài. Và thực sự Ngài
đã nuôi ta bằng cái chết thập giá - ở đó Ngài đã hy sinh Máu Thịt mình.
Đúng hơn, Ngài nuôi chúng ta bằng sự sống của Ngài: sự sống được trao
đi qua cái chết tự nguyện, và sự sống được lấy lại qua phục sinh vinh
quang.
Đức Giêsu ban cho ta Tấm Bánh (c.51). Ngài còn tự nhận mình là Tấm Bánh
(cc.48.51): Tấm Bánh có sự sống và Tấm Bánh ban sự sống. Tôi là Tấm
Bánh: đó là định nghĩa của Đức Giêsu về mình.
Định nghĩa này có làm ta ngạc nhiên không? Bánh là cái gì ăn được và
đem lại sự sống. Bánh không sống cho mình, nhưng cho người khác.
Chấp nhận là bánh có nghĩa là chấp nhận mất mình, mà chỉ khi mất mình
như thế, bánh mới thật là bánh, mình mới thật là mình. Thật ra bánh vẫn
hiện diện và nên một với người ăn. Đức Giêsu là Tấm Bánh đặc biệt. Khi
tôi ăn, Ngài thành tôi và biến tôi thành Ngài. Một sự ở lại hai chiều,
một sự hiệp thông sâu thẳm.
"Ai ăn thịt tôi và uống máu tôi thì ở lại trong tôi và tôi ở lại trong người ấy" (c.56).
Rước lễ là đón lấy dòng sự sống, chấp nhận sống nhờ. Đức Giêsu sống nhờ
Cha và chúng ta sống nhờ Đức Giêsu (c.57). Như cành nho sống nhờ thân
cây nho, chúng ta cũng sống nhờ, nghĩa là sống trong và sống cho Chúa.
Trong nhiều thế kỷ, Hội Thánh đã từng có thái độ nhìn và thờ lạy Thánh
Thể hơn là cầm lấy mà ăn. Động từ ăn được nhắc đến 8 lần trong bài Tin
Mừng này, như một lời mời gọi tha thiết của Đức Giêsu.
Ngày nay, người ta rước lễ nhiều hơn trước. Tiếc thay lắm khi cuộc gặp
gỡ này khá vội vã, thiếu chuẩn bị và cũng thiếu đối thoại thân tình.
Tôi lên rước lễ chỉ vì mọi người trong hàng ghế đã lên. Phút thinh lặng
sau rước lễ cũng bị cắt ngắn. Tôi phải về ngay vì phải lấy xe, vì nhà
thờ đóng cửa... Chính vì thế rước lễ chẳng gây được âm vang nào nơi tôi.
Nó trở thành một thói quen, một nghi thức thuần tuý.
Tôi lên ăn một vật thánh, thay vì đón một người.
Ít khi có vị khách quý nào bị thường xuyên tiếp đón lạnh nhạt như thế!
Rốt cuộc chẳng có cuộc gặp gỡ nào xảy ra, nên tôi vẫn cứ là tôi như
trước.
Hãy dự lễ như người đi dự tiệc Lời Chúa, Mình Chúa.
Chỉ ai biết ăn, biết thưởng thức và nghiền ngẫm, người ấy mới gặp được sự sống và gặp được Giêsu.
Cầu Nguyện
Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể,
Chúa đến với chúng con dưới dạng tấm bánh bình thường.
Tấm bánh chẳng nói gì, chỉ biết lặng lẽ chờ đợi.
Tấm bánh hiện diện là để phục vụ cho con người.
Tấm bánh quá đỗi mong manh, nhỏ bé, có thể bị ẩm mốc làm hư hoại,
và tan rất mau sau khi được nhận lãnh.
Lạy Chúa Giêsu,
có cái gì tương tự giữa phận làm người và phận làm bánh của Chúa.
Xin cho chúng con biết cách đến với con người hôm nay:
đơn sơ, khiêm hạ, không chút vinh quang hay quyền lực.
Nhờ ăn tấm bánh của Chúa,
chúng con cũng trở nên tấm bánh ngon,
được bẻ ra để đáp ứng khẩu vị của nhiều người.
Ước gì chúng con dám rước Chúa đi vào mọi vùng mờ tối của lòng mình,
để sự hiện diện của Chúa trong con được lớn lên.
Và ước gì chúng con trở thành những Nhà Tạm di động,
đem Chúa đến cho đồng bào và quê hương chúng con. Amen.
5. Tấm bánh tình yêu – ĐTGM. Giuse Ngô Quang Kiệt
Mỗi khi chiêm ngắm Thánh Thể Chúa, tôi không ngừng ngỡ ngàng trước tình
yêu của Người. Tình yêu ấy vô cùng cao cả nhưng lại rất đỗi đơn sơ. Đơn
sơ như hình ảnh tấm bánh.
Tấm bánh, tình yêu gần gũi.
Sao Chúa không hoá thân làm viên kim cương quý giá mà lại làm một tấm
bánh? Tấm bánh bình thường, quen thuộc quá. Từ khi kinh tế phát triển,
bánh càng ngày càng xuống giá, bớt được quý trọng.
Tuy bình thường, nhưng bánh vẫn là lương thực cần thiết cho con người.
Cũng như khí trời, như nước, bánh đi vào sinh hoạt hằng ngày của con
người. Bình thường lắm nhưng không có không được.
Chúa trở thành tấm bánh để gần gũi với loài người, để đi vào sinh hoạt
đời thường của con người. Con người có thể đến với Chúa dễ dàng, không e
ngại, sợ sệt. Chỉ là một tấm bánh vừa tầm tay mọi người. Chỉ là một tấm
bánh sẵn sàng đáp ứng nhu cầu của con người. Thật khiêm nhường mà đầy ý
nhị.
Thật đơn sơ nhưng cũng thật sâu xa vì tấm bánh nói lên tình yêu tự hiến.
Tấm bánh, tình yêu tự hiến.
Bánh sẽ chẳng còn ý nghĩa nếu chỉ để trưng bày cho người ta chiêm ngắm.
Bánh chỉ có ý nghĩa khi được sử dụng. Được sử dụng là bị bẻ ra, bị
nghiền nát, bị tan biến, bị tiêu hoá. Vì thế, trở thành tấm bánh là chấp
nhận chịu đau đớn, chịu huỷ hoại. Đây không phải là một chấp nhận bất
đắc dĩ, vì tấm bánh bao giờ cũng mời mọc tiêu thụ.
Khi xưng mình là bánh bởi trời, Chúa Giêsu bày tỏ một tình yêu tha
thiết, sẵn sàng chịu nghiền nát, tan biến, chịu chết cho nhân loại. Chúa
chịu chết cho ta được sống. Chúa chịu huỷ hoại cho ta được lành lặn các
thương tích. Chúa bé nhỏ đi cho ta được lớn mạnh.
Tấm bánh bị tiêu hoá để thực hiện một tình yêu hiệp thông.
Tấm bánh, tình yêu hiệp thông.
Chúa Giêsu tha thiết với sự hiệp thông. Người không ngừng mời gọi con
người đến sống thân mật với Người. Người tự nhận mình là cây nho và mời
gọi mọi người hãy trở thành cành nho gắn kết với cây nho.
Hôm nay, Người còn chủ động trở thành tấm bánh để hoà vào từng giòng
máu, từng thớ thịt của con người trong một kết hiệp sâu xa. Người tự
tiêu huỷ mình để trở thành thịt máu của con người. Không còn sự kết hợp
nào sâu xa khăng khít hơn nữa.
Tấm bánh gợi lên một bàn tiệc tại đó anh em quây quần trong tình
thương, chia sẻ lương thực và chia sẻ tâm tình. Không còn gì đẹp hơn.
Chính Chúa Kitô tự hiến mình để quy tụ chúng ta. Chính Chúa Kitô bị bẻ
ra để cho tình huynh đệ nhân loại được mặn mà thắm thiết.
Với những gợi ý như thế, Chúa hướng dẫn tôi trong tình yêu mến, trong cử hành và trong cách sống Bí tích Thánh Thể.
Yêu mến Bí tích Thánh Thể là gì nếu không phải là trở nên hiền lành
khiêm nhường, sống gần gũi với những người nhỏ bé nghèo hèn?
Cử hành Bí tích Thánh Thể là gì nếu không phải là chấp nhận hao mòn, quên mình, thiệt thòi vì Chúa và vì anh em?
Sống Bí tích Thánh Thể là gì nếu không phải là xây dựng tình đoàn kết,
tình huynh đệ với những người sống quanh ta, trong mọi môi trường cuộc
sống?
Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể, con cảm tạ tình yêu vô biên của Chúa. Con chúc tụng ngợi khen Chúa muôn đời. Amen.
GỢI Ý CHIA SẺ
1) Khi dâng lễ, tấm bánh có gợi lên cho bạn điều gì về tình yêu của Đức Giêsu không?
2) Khi bạn rước lễ, bạn có cảm nghiệm được tình yêu của Chúa không?
3) Phép Thánh Thể thôi thúc bạn làm gì?
Không có nhận xét nào: